Luân Tâm

MỘNG TẾT BÌNH YÊN

Tròn trăng tháng chạp tàn năm cũ
Ngơ ngẩn quê người nước đá đông
Tự do cầu thực tìm đường sống
Tay trắng mộng đầy hồn núi sông !
Cùng đường vượt biển trôi sông hết
Dưới cả số không dưới bùn đen
Đội trời dâu bể ngoi lên lại
Nghìn kiếp tu anh còn có em...
Anh biết em buồn thương nhớ Mẹ
Da mồi tóc bạc sầu rụng răng
Thương Cha đất lạnh hương tình đất
Nhớ con nhớ cháu hôn bóng trăng...
Thương em đứt ruột anh thức trắng
Dìu em thơ thẩn ngắm trăng hoa
Áo len không đủ căng hơi ấm
Đã có anh khờ gối ôm da...
Má tựa vai kề tay nhóm lửa
Chung môi khát sưã nhớ Mẹ mình
Thơm từ nguồn cội trăng ăn mật
Đội ơn Cha Mẹ công dưỡng sinh !
Thư quà điện thoại em gặp Mẹ
Mừng mừng tủi tủi khóc thương vui
Muốn như hồi nhỏ trong lòng Mẹ
Êm ấm bình yên cưng ngủ vùi !
Kề tai rót mật tràn chuyện xưa
Lần đầu trà rượu mối mai thưa
Đính hôn hai đưá còn đi học
Cha Mẹ cười thương mình thẹn thuà...
Run tay cuống cẳng anh quỳ gối
Lạy Cha lạy Mẹ lạy Ông Bà
Bàn thờ nhang khói trang nghiêm đợi
Em cũng hụt hơi mắc cỡ hoa ...
Đẹp hơn chiêm bao tình hơn thực
Mình vưà gặp Mẹ gặp các em
Ríu ra ríu rít mừng rơi lệ
Trăng xuống bên cầu hoa cũng nghe !
Tiếng vạc kêu sương lạnh tàn đêm
Giáng tuyết nhắc mình về phòng riêng
Vùi đầu vào ngực nhau thơm ấm
Tết tràn chăn gối mộng bình yên....
MD.01/12/09
Luân Tâm

Được bạn: vdn 1.2.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MỘNG TẾT BÌNH YÊN"